domenica 14 febbraio 2010
let's get it started !!!
From now on, I will start to improve my worse and worse English by writing the blog in English. Althoung it's difficulty expressing all the thought, the emotion and it may sound so terrible and be full of mistakes which there is noone coming to read and correct for me, but I will try to write intelligibly and prudently.
She (the girl but me is reading this blog) advised me not to lose the chance in st ( things she said are things she has done). I don't know whether this is my wholelife's chance or my true chance hasn't come yet. But starting this English practise also means that I only want to concentrate on studying, now and from now. Trying to win the scholarship, trying to study well and having chances to travel widely are the things I wish for now.
Don't hesitate when u decided, NA! Your're ahead future is in Kobe!
domenica 7 febbraio 2010
In a bad mood :(
Muốn tìm 1 nơi nào đó để hét lên mà ko bị người ta tưởng là điên, hừ hừ. Mình đúng là điên thật. Ko đâu tự dưng suy nghĩ linh tinh, tự thấy chán đời, tự làm mình mệt mỏi. Hik hik hik...
Tự dưng hôm trc nằm nghĩ, nếu mà đc quay lùi lại thời gian độ mấy tháng, mình sẽ sắp xếp lại việc học hành hợp lí hơn, học TA để thi Toefl, rồi học thi ryu như thế này thế kia, có khi đc hơn 650đ,rồi tra lại các ngành học, và mình sẽ thi kinh tế ở trường 横浜、神戸大... Xong sau đó lại nghĩ nếu mình sang Nhật từ tháng 10 năm trước nữa. Ko đc đi Mori, đi Shizu cũng đc. Học nửa năm đầu, sang năm thứ 2 đc học bổng miễn học fi, thế là cũng ko fai đi làm nhiều, có thời gian học TA, học thi ryu. Rồi biết đc năm ngoái các a c ấy thi cử như thế nào mà rút kinh nghiệm. Sau đó lại nghĩ đến a Phúc đỗ Kobe dai mà mình lại ghen tị... Hừ hừ. Càng nghĩ càng thấy tối tăm. Làm thế nào bây h ???
Tất cả cũng chỉ vì mình tự kỉ về cái đống kế hoạch lộn xộn lập ra mà chưa có kết quả này.
Lại còn cái chuyện ô bảo lãnh nữa chứ. Nghe nói là ô í giận vì mình đỗ ĐH mà ko thông báo cho ô í biết. Haiz, đỗ thì đỗ nhưng tôi có tâm trạng ji để thông báo cho ô đâu hả giời. Mà sau cái lần đi gặp mấy người của công ty IBC bên bảo lãnh mình đã ko có cảm tình với mấy người đấy rồi. Cũng biết là ng ta bảo lãnh mình sang đây là ng ta cũng tốt rồi, nhưng mình ko chịu đc cái con mắt ng ta nhìn mấy đứa học sinh VN như thế. Thế nên cũng chẳng buồn liên lạc nữa. Haiz, nhưng mà thôi, phải viết 1 bức thư xin lỗi thôi, lấy cớ sắp Tết truyền thống VN nên liên lạc vậy. Đằng nào sẽ có lúc gặp lại ô í. Ko xin lỗi thì đến lúc gặp lại ngại chết.
Lại chuyện cái quán và ô chủ nữa. Cái quán mà nguyên nhân chủ yếu cho những cái stress của mình hồi trc. Bây h thì đỡ rồi nhưng chán đi làm ghê, chán ko muốn làm mấy cái công việc chân tay này nữa. Đi làm, chỉ tổ hại người. Bê đồ nặng nhiều, tay lại có bắp (cái này thật nguy hiểm với con gái), làm toàn công việc chân tay ko hoạt động đc trí não -> có nguy cơ bị giảm trí nhớ và kém thông minh, ko có thời gian chăm sóc bản thân (mà đi làm ở quán ko đc điệu đà) -> làm mình xấu đi, ăn đồ ở quán toàn món dầu mỡ -> béo, ăn fai ăn nhanh, ăn xong lại chạy luôn -> đau dạ dày, tiếp xúc với ng Nhật nhiều -> dễ bị stress ... Đấy, nói túm lại là đi làm thật là hại.
Ui trời, tí nữa ko biết thằng Hiếu có sang rủ rê sang hội nhà nó làm bún chả ko. Chẩng muốn đi tí nào. Hôm trc nghe cái Trang cái nhau với thằng Hiếu xong là mình đã khó chịu với thằng Hiếu rồi. Nhưng c Hạnh là đồng ý tham gia hộ mình rồi còn đâu. Chán ghê. Chẳng nhẽ bây h lại ko đi. Cầu trời cho có chn ji đấy để mình ko fai đi nữa. Đi chơi mà cũng mệt.
Tự dưng hôm trc nằm nghĩ, nếu mà đc quay lùi lại thời gian độ mấy tháng, mình sẽ sắp xếp lại việc học hành hợp lí hơn, học TA để thi Toefl, rồi học thi ryu như thế này thế kia, có khi đc hơn 650đ,rồi tra lại các ngành học, và mình sẽ thi kinh tế ở trường 横浜、神戸大... Xong sau đó lại nghĩ nếu mình sang Nhật từ tháng 10 năm trước nữa. Ko đc đi Mori, đi Shizu cũng đc. Học nửa năm đầu, sang năm thứ 2 đc học bổng miễn học fi, thế là cũng ko fai đi làm nhiều, có thời gian học TA, học thi ryu. Rồi biết đc năm ngoái các a c ấy thi cử như thế nào mà rút kinh nghiệm. Sau đó lại nghĩ đến a Phúc đỗ Kobe dai mà mình lại ghen tị... Hừ hừ. Càng nghĩ càng thấy tối tăm. Làm thế nào bây h ???
Tất cả cũng chỉ vì mình tự kỉ về cái đống kế hoạch lộn xộn lập ra mà chưa có kết quả này.
Lại còn cái chuyện ô bảo lãnh nữa chứ. Nghe nói là ô í giận vì mình đỗ ĐH mà ko thông báo cho ô í biết. Haiz, đỗ thì đỗ nhưng tôi có tâm trạng ji để thông báo cho ô đâu hả giời. Mà sau cái lần đi gặp mấy người của công ty IBC bên bảo lãnh mình đã ko có cảm tình với mấy người đấy rồi. Cũng biết là ng ta bảo lãnh mình sang đây là ng ta cũng tốt rồi, nhưng mình ko chịu đc cái con mắt ng ta nhìn mấy đứa học sinh VN như thế. Thế nên cũng chẳng buồn liên lạc nữa. Haiz, nhưng mà thôi, phải viết 1 bức thư xin lỗi thôi, lấy cớ sắp Tết truyền thống VN nên liên lạc vậy. Đằng nào sẽ có lúc gặp lại ô í. Ko xin lỗi thì đến lúc gặp lại ngại chết.
Lại chuyện cái quán và ô chủ nữa. Cái quán mà nguyên nhân chủ yếu cho những cái stress của mình hồi trc. Bây h thì đỡ rồi nhưng chán đi làm ghê, chán ko muốn làm mấy cái công việc chân tay này nữa. Đi làm, chỉ tổ hại người. Bê đồ nặng nhiều, tay lại có bắp (cái này thật nguy hiểm với con gái), làm toàn công việc chân tay ko hoạt động đc trí não -> có nguy cơ bị giảm trí nhớ và kém thông minh, ko có thời gian chăm sóc bản thân (mà đi làm ở quán ko đc điệu đà) -> làm mình xấu đi, ăn đồ ở quán toàn món dầu mỡ -> béo, ăn fai ăn nhanh, ăn xong lại chạy luôn -> đau dạ dày, tiếp xúc với ng Nhật nhiều -> dễ bị stress ... Đấy, nói túm lại là đi làm thật là hại.
Ui trời, tí nữa ko biết thằng Hiếu có sang rủ rê sang hội nhà nó làm bún chả ko. Chẩng muốn đi tí nào. Hôm trc nghe cái Trang cái nhau với thằng Hiếu xong là mình đã khó chịu với thằng Hiếu rồi. Nhưng c Hạnh là đồng ý tham gia hộ mình rồi còn đâu. Chán ghê. Chẳng nhẽ bây h lại ko đi. Cầu trời cho có chn ji đấy để mình ko fai đi nữa. Đi chơi mà cũng mệt.
Iscriviti a:
Post (Atom)