sabato 20 agosto 2011
Mới ở với anh có 3 ngày thôi mà em đã ghét phải quay về với cuộc sống bt này. Ghét về nhà chỉ có 1 mình, ghét phải ăn cơm 1 mình, ghét phải ngủ 1 mình, ghét không đc nhìn thấy anh.
Mặc dù em biết cái gọi là mong muốn ngày nào cũng được nhìn thấy anh, ngủ với anh, chăm lo cho anh, được anh chiều chẳng khác gì 2 người sống chung, nhưng quả thực là em muốn được như thế. Cứ nhìn vào cái sự thực 2 người sống xa nhau cả 6oo km, 1 năm gặp nhau đc có vài lần, và cái nghịch cảnh đấy phải kéo dài ít nhất 2 năm rưỡi nữa mà em muốn khóc.
Có những lúc anh làm em giận, làm em khóc, làm em suy nghĩ nhiều, nhưng em cũng xin lỗi vì đã làm anh buồn, làm anh thêm lo lắng khi trong đầu anh bận rộn bao nhiêu thứ việc, em xin lỗi vì đã nhiều lúc không chú ý đến cảm xúc của anh mà chỉ ích kỉ lo giận dỗi. Lần này gặp anh, em vui lên nhiều lắm. Vì em cảm nhận được mình thực sự đã yêu và được yêu, khi mình nằm tâm sự đến tận 3h sáng, lúc thấy rằng anh đang ghen khi có thằng léng phéng gọi điện tán em và anh bảo anh sợ mất em, khi anh nằm xoa lưng cho e cả buổi tối mà chẳng biết có phải dù mỏi tay mà anh vẫn cố chỉ vì em bảo em thích được xoa lưng, và khi bỗng dưng anh nhìn em cười mỉm 1 cái không hiểu lí do, ...
Anh à, có người bảo em dại vì em đã quan hệ quá sớm. Nhưng cho đến tận bây giờ em không hề hối hận vì chuyện mình làm, vì em tin rằng em đã may mắn gặp được người tốt như anh, để em có thể tin tưởng trao cho anh tất cả. Và như anh luôn nói: em là của anh.
Iscriviti a:
Post (Atom)