sabato 10 aprile 2010

move in a new start...:D


Well, I am an university student! So proud to say that :D, though just many hardships are still waiting ahead ( no, not only ahead, it's in right now). Buying the laptop made me falling into almost-empty-wallet and no-go-out-anywhere situation. And if I can't find a part-time job this month, I will get troubles in the next month ( ak ak, @_@ ). Then...the tuition...hasn't been paid yet,however asking parents for it seems to be a hard word to say. But there's no other way exept from it.I'm sorry, mom, dad :(( All the hardships I endured I will never let you know, just keep it a secret for me and my friends. I always talk to you about the good things only and face to you with smiles. I will try my best to study, to get scholarship, play a active part in volunteer corner, do the things which make you two be proud of me :)
I still believe that I'm a lucky girl. Wherever I go, there' re always some people willing to help me :) So don't worry too much about me!!!

domenica 14 febbraio 2010

let's get it started !!!


From now on, I will start to improve my worse and worse English by writing the blog in English. Althoung it's difficulty expressing all the thought, the emotion and it may sound so terrible and be full of mistakes which there is noone coming to read and correct for me, but I will try to write intelligibly and prudently.
She (the girl but me is reading this blog) advised me not to lose the chance in st ( things she said are things she has done). I don't know whether this is my wholelife's chance or my true chance hasn't come yet. But starting this English practise also means that I only want to concentrate on studying, now and from now. Trying to win the scholarship, trying to study well and having chances to travel widely are the things I wish for now.
Don't hesitate when u decided, NA! Your're ahead future is in Kobe!

domenica 7 febbraio 2010

In a bad mood :(

Muốn tìm 1 nơi nào đó để hét lên mà ko bị người ta tưởng là điên, hừ hừ. Mình đúng là điên thật. Ko đâu tự dưng suy nghĩ linh tinh, tự thấy chán đời, tự làm mình mệt mỏi. Hik hik hik...
Tự dưng hôm trc nằm nghĩ, nếu mà đc quay lùi lại thời gian độ mấy tháng, mình sẽ sắp xếp lại việc học hành hợp lí hơn, học TA để thi Toefl, rồi học thi ryu như thế này thế kia, có khi đc hơn 650đ,rồi tra lại các ngành học, và mình sẽ thi kinh tế ở trường 横浜、神戸大... Xong sau đó lại nghĩ nếu mình sang Nhật từ tháng 10 năm trước nữa. Ko đc đi Mori, đi Shizu cũng đc. Học nửa năm đầu, sang năm thứ 2 đc học bổng miễn học fi, thế là cũng ko fai đi làm nhiều, có thời gian học TA, học thi ryu. Rồi biết đc năm ngoái các a c ấy thi cử như thế nào mà rút kinh nghiệm. Sau đó lại nghĩ đến a Phúc đỗ Kobe dai mà mình lại ghen tị... Hừ hừ. Càng nghĩ càng thấy tối tăm. Làm thế nào bây h ???
Tất cả cũng chỉ vì mình tự kỉ về cái đống kế hoạch lộn xộn lập ra mà chưa có kết quả này.
Lại còn cái chuyện ô bảo lãnh nữa chứ. Nghe nói là ô í giận vì mình đỗ ĐH mà ko thông báo cho ô í biết. Haiz, đỗ thì đỗ nhưng tôi có tâm trạng ji để thông báo cho ô đâu hả giời. Mà sau cái lần đi gặp mấy người của công ty IBC bên bảo lãnh mình đã ko có cảm tình với mấy người đấy rồi. Cũng biết là ng ta bảo lãnh mình sang đây là ng ta cũng tốt rồi, nhưng mình ko chịu đc cái con mắt ng ta nhìn mấy đứa học sinh VN như thế. Thế nên cũng chẳng buồn liên lạc nữa. Haiz, nhưng mà thôi, phải viết 1 bức thư xin lỗi thôi, lấy cớ sắp Tết truyền thống VN nên liên lạc vậy. Đằng nào sẽ có lúc gặp lại ô í. Ko xin lỗi thì đến lúc gặp lại ngại chết.
Lại chuyện cái quán và ô chủ nữa. Cái quán mà nguyên nhân chủ yếu cho những cái stress của mình hồi trc. Bây h thì đỡ rồi nhưng chán đi làm ghê, chán ko muốn làm mấy cái công việc chân tay này nữa. Đi làm, chỉ tổ hại người. Bê đồ nặng nhiều, tay lại có bắp (cái này thật nguy hiểm với con gái), làm toàn công việc chân tay ko hoạt động đc trí não -> có nguy cơ bị giảm trí nhớ và kém thông minh, ko có thời gian chăm sóc bản thân (mà đi làm ở quán ko đc điệu đà) -> làm mình xấu đi, ăn đồ ở quán toàn món dầu mỡ -> béo, ăn fai ăn nhanh, ăn xong lại chạy luôn -> đau dạ dày, tiếp xúc với ng Nhật nhiều -> dễ bị stress ... Đấy, nói túm lại là đi làm thật là hại.
Ui trời, tí nữa ko biết thằng Hiếu có sang rủ rê sang hội nhà nó làm bún chả ko. Chẩng muốn đi tí nào. Hôm trc nghe cái Trang cái nhau với thằng Hiếu xong là mình đã khó chịu với thằng Hiếu rồi. Nhưng c Hạnh là đồng ý tham gia hộ mình rồi còn đâu. Chán ghê. Chẳng nhẽ bây h lại ko đi. Cầu trời cho có chn ji đấy để mình ko fai đi nữa. Đi chơi mà cũng mệt.

sabato 30 gennaio 2010

Sắp chuyển nhà


 Thế là còn chưa đầy 2 tháng nữa thôi là mình sẽ chia tay đất Mori và đến Kobe, thành phố mà ngay từ đầu mình đã nhắm đến, đẹp và nhộn nhịp. Và mình cũng lần đầu tiên bước chân vào cánh cửa ĐH, ko còn "lang bạt" ở trg tiếng Nhật nữa.
Vui ko? Vui chứ :D Có thằng nào đc vào ĐH mà ko vui đâu.
Tạm thời bỏ wa những nỗi lo lắng về vụ học bổng rồi vụ tiền này tiền kia, có vẻ như sắp thay đổi cuộc sống làm mình hơi lo sợ.
Cũng ko ngờ là cái đất Mori này cũng có những điều làm mình lưu luyến. Nếu như trc đây mình chỉ muốn học xong 1 năm tiếng Nhật thật nhanh, vào ĐH thật nhanh, để đc ổn định, ko còn phải ở cái đất Mori lạnh như ma này, thì bây h hơi ... hụt hẫng. Mình sẽ nhớ những buổi đi làm với a Tú, vừa làm vừa buôn cười đau cả bụng. Mình sẽ nhớ những lần mình tức ô Tú bắt mình đi làm những hôm đông như rồ để hôm sau mình lăn ra ốm. Rồi những buổi cùng đi làm về, đường tuyết trơn, mình đi xe lăn đùng ra ngã, bị ô í chọc quê. Và những buổi 2 a e dắt xe đi bộ về nhà, vừa đi vừa tâm sự... Mình sẽ nhớ 1 người a trai như thế, cảm giác như đc che chở khi ở nơi đất khách quê người như thế này. E sẽ nhớ a đấy a Tú ạ :)

giovedì 31 dicembre 2009

relaxing


Lâu lắm rùi mới có đc mấy ngày thoải mái như thế này. Ko đi hoc, ko baito, cả ngày chỉ có film, chat, buôn, nằm và ăn... Nhưng rốt cục mình có cảm thấy thoải mái thực sự???

Đúng là từ hồi sang Nhật chẳng có hôm nào là mình cảm thấy thỏai mái thực sự cả. Cuộc sống hối hả, bận rộn cuốn con người ta theo, mà con người ta cũng chạy theo cái dòng chảy đấy. 1 tháng trc đây quả là quãng thời gian kinh khủng. Đi làm nhiều chưa từng thấy, lao đầu vào học thi đủ thứ cùng 1 lúc, thi Toefl, thi ryu, thi 1 kyu, thi ĐH. 1 ngày có 24 tiếng mà fải làm đủ thứ chuyện. Có những hôm buổi sáng dậy đi học, học đến 12 rưỡi, 1h chiều đi làm luôn đến 1h tối. Lúc đó về nhà mệt như chết rồi, chỉ có tắm nhanh rồi đi ngủ luôn thôi. Còn hôm nào đến tối mới đi làm thì buổi chiều ở lại trg học. Trong 1 buổi chiều mình fải chia ra học đủ các môn, tập viết luận văn, và học bù cho hôm sau nhỡ ko có thời gian học. Cả tuần như thế, đc thứ 7, CN nghỉ thì lại lên thư việc cả ngày học tiếp. Ngay cả thời gian làm những việc sinh hoạt hằng ngày như phơi quần áo, rút quần áo cũng ko có nữa.Ko dám kể chn về nhà, sợ bố mẹ lại lo lắng, mà ko kể thì cảm thấy bố mẹ, ngay cả e gái cũng ko hiểu đc mình, lại càng đau khổ. Mình khóc rất nhiều, stress rất nhiều. Và bây h kết quả mình đã đạt đc đây: Toefl 48 điểm, 601 điểm ryu, đỗ vào ĐH. Nhưng mình có hài lòng với kết quả này sau bao nhiêu cố gắng?

601 điểm, cao hơn 1 số người, bình bình so với mặt bằng chung, còn chẳng cao 1 tí nào đối với mình. Đáng nhẽ ra mình đã có thể đạt đc điểm cao hơn thế. Sang đc chưa đầy 1 năm, thi đỗ ĐH sớm hơn cả những đứa sang đc 2 năm, mọi người chúc mừng đấy, nhưng mình có vui ko? Đáng nhẽ ra mình có thể thi đc vào trg cao hơn thế... Nếu đổ lỗi cho hòan cảnh thì do đi làm nhiều. Nếu mình đc tập trung 100% vào việc học như ở nhà thì mình đc có đc những thành tích mãn nguyện y như hồi trc khi đi. Nhưng nếu con người ta biết vượt lên trên hoàn cảnh thì đã khác. Như c Châu nói đấy, "e muốn cái jì cũng tốt nhưng ko biết ưu tiên cho cái jì trc", và mình đã lập sai kế hoạch, quá vội vàng và cũng quá ... yếu đuối. " Nếu c là e thì c đã bỏ quách trg này mà chọn 1 trg khác thik hợp với khả năng của mình". Có lẽ lúc đó mình đã kiệt sức, sau 1 thời gian lao đầu vào cái kế hoạch dồn dập mà mìh tự đặt ra làm khổ mình. Để rồi vào đúng lúc cần tỉnh táo lựa chọn thì mình đã ko còn đủ mạnh mẽ nữa. Mình đã chọn trg này mất rồi. Lúc đó mình có cảm giác như nếu bây h bỏ trg này thì mình ko còn sức để chọn trg khác và học thi tiếp đc nữa, thôi cứ học trg này cho xong, đằng nào thì mình cũng muốn học ngành này. Đến lúc đó mình mới nhận ra rằng mình ko mạnh mẽ như đã tưởng. C Châu thật giỏi, có thể vượt qua nhiều khó khăn thế và đã đạt đc điều mình mong muốn nhất. Còn mình, mình biết nếu mình cố gắng thì thành tích cũng sẽ ko thua kém jì c Châu, nhưng mình đã ko đủ mạnh mẽ đc như c ấy :(

Thôi, mình đã lựa chọn thì fải đi theo sự lựa chọn của mình. Biết đâu mình ko lựa chọn sai, nó lại dẫn mình đi theo con đg tốt đẹp nào đấy mà bây h chưa biết. Phải cố gắng lên NA ạ, ko đc chùn bc, mi mà chùn bc là chỉ có trượt dốc thôi đấy, và cuộc đời mi sẽ chấm dứt ở đây.