sabato 1 ottobre 2011

Crying again

Seeing a couple kissing on TV, watching flash mod proposal video of Nam and Trang again, walking on the way you and I used to walk together, seeing your favorite food while going shopping in the supermarket, checking my cellphone many times but there's no your message left .... or simply thinking of you, everything makes me cry :(((((

Why do I cry everyday ???

giovedì 29 settembre 2011

Ngoại tình

Nói chuyện với chị làm cùng, 31 tuổi, có chồng và 1 đứa con 3 tuổi, nhiều kinh nghiệm đường đời.

Lâu lâu rồi,
Chị: giả sử như người yêu em đi ra ngoài "chơi" với đứa con gái khác rồi trả tiền, hoặc cặp bồ với người con gái khác thì em làm ji?
NA: chia tay ạ
Chị: (cười khẩy) Có đc ko đấy. Bây h người yêu vẫn là học sinh thì ko nói. Sang năm đi làm rồi, lại ở xa nhau, người kia làm ji mình ko biết. Với lại ở Nhật, chuyện đi ra ngoài chơi đối với salaryman là bt
NA: ...
(khách vào, làm việc tiếp)

Hôm qua,
Chị: giả sử như chồng em sau này đi ngoại tình với người khác thì em làm ji?
NA: ly dị ạ
Chị: có 2 kiểu, chồng em đi ra ngoài "chơi" rồi trả tiền rồi xong và ngoại tình với hẳn người con gái khác, thì em thấy kiểu nào hơn?
NA: kiểu nào cũng ly dị
Chị: thế thì sau này em ly dị chồng là cái chắc rồi. Đàn ông ai cũng đi "ra ngoài chơi" hết
NA: ...

NA: các ông chồng người Nhật ai cũng "đi ra ngoài" chơi hết hả chị?
Chị: uh, ai cũng thế
NA: 100% áh?
Chị: uh, 100%. Dù người vợ có biết hay ko thì "tất cả" ai cũng đi hết, chỉ vấn đề là ít hay nhiều thôi. Nhất là trong vòng 1 năm người vợ có mang, thì ông chồng đi tìm thú vui khác ở ngoài.
NA: ...
Chị: vấn đề này khó đấy. Hồi trc chị cũng thấy chuyện chồng mình đi như thế này là điều ko chấp nhận đc
NA: có cãi nhau ko chị?
Chị: có chứ.Hồi đấy chị dò tin nhắn điện thoại, điều tra các thứ. Cũng tra ra số của người con gái kia nữa.
NA: chị có gọi điện cho cô ta ko?
Chị: ko, vì người ta làm cái đó là "công việc" của người ta mà, biết nói cái ji. Nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Sau này thì thấy để chồng mình đi như thế cũng tốt.
NA: tại sao?
Chị: vì đi ra ngoài, tiếp xúc với nhiều loại người như thế cũng là 1 cách học.
NA: học? học cái ji ạ?
Chị: học cách xử sự với con gái. Về nhà biết cách xử sự với vợ, biết cách khoan dung khi người vợ mắc lỗi. Như thế làm người đàn ông trưởng thành hơn. Với lại, nhiều khi tâm trạng chồng ko tốt, mình ko giúp đc ji thì để người khác làm. Dù ji cũng là trả tiền, xong rồi thôi. Cái quan trọng là người vợ fai biết cách làm thế nào cho chồng quay về với mình, VD như nấu ăn ngon chẳng hạn.
NA: ...
Chị: khó đấy. Nhất là người yêu em năm sau đi làm đúng ko. 2 đứa vẫn ở xa nhau, người kia làm ji sao mình biết hết đc. Với lại 100% salaryman của Nhật là đều "đi chơi" hết. Dù có yêu em đi chăng nữa, thì khi được hỏi là có muốn đi thử ko, thì đàn ông ai cũng trả lời có hết. Ngược lại, nếu ai mà chưa từng đi lần nào thì lại bị coi là ko bình thường/
NA: (muốn khóc)
Chị: này, chuẩn bị khóc đấy hả?
NA: thế người VN thì sao chị nhỉ?
Chị: người VN thì chị nghĩ cũng thế thôi, (quay ra hỏi ông đầu bếp) đúng ko anh Hùng?
A Hùng: đúng rồi, đàn ông chơi hoài 1 món cũng chán chứ, fai đổi món này món khác. Vn thì 10 người thì cả 10 thằng đều đi àh. Thằng nào ko đi thì thằng đấy thành phật rồi.
NA: ...
...............

Tâm trạng rối bời! Từ trước tới nay từng lo ngai cái tầng lớp gọi là "salaryman", và cái loại hình kinh doanh "cave" đc cho phép hoạt động của Nhật nữa chứ. Nhưng .... biết phải làm ji đây :(((((((

mercoledì 28 settembre 2011

Bức xúc

Trong hè, lao đầu đi làm như điên. 8 ngày liền ko nghỉ buổi nào, t7, CN thì làm cả trưa lẫn tối thì chớ lại là 2 ngày bận nhất. Tối CN vác xác về nhà, mặt đơ như lá chuối, miệng ko nhoẻn đc 1 nụ cười nữa là mở mồm ra nói, trc khi vào tắm còn ngồi khụy xuống đất 1 lúc lâu. Chỉ kịp nói với anh vài câu như "em mệt", "người em đau", rồi chỉ nhìn anh và chờ đợi mấy câu an ủi, chia sẻ. Nhưng mà ... anh cứ tập trung vào làm trang web mà chẳng nhìn em, nói với em mà ko thấy em đáp lại, quay ra nhìn em thì chỉ thấy 1 cái mẹt ngẩn tò tè, vô cảm giác, cứ nhìn anh chằm chằm. Thế là anh cáu, anh bảo "em bị sao thế!", "anh ko thik bị nhìn như thế". Rồi anh tắt bụp cái skype đi, để lại em 1 mình khóc cả đêm, đã mệt thì chớ mà ko ngủ đc. Hôm sau nói chuyện lại, em chờ đợi 1 câu xin lỗi, hoặc ít ra là 1 câu hỏi hôm qua em có chuyện ji. Nhưng vẫn khuôn mặt lạnh lùng và giọng nói thờ ơ đấy. Em mới bắt đầu giải thik hôm qua em mệt tới độ ko nói đc như thế nào. Anh lại bảo tại em ko nói, anh ko biết.

Anh bắt đầu chính thức làm trang web mới. Bận. Cả ngày ngồi ôm máy tính, chẳng nói chuyện đc với em câu nào. Em buồn. Anh hỏi. Em nói. Anh bảo thông cảm cho anh. Em thấy mình tội lỗi vì anh đã nhiều việc phải nghĩ lại còn gây rắc rối cho anh. Em bắt đầu làm trang web cùng anh.
Đến hôm nay 1 tuần rồi vẫn thế, anh vẫn bận với trang web, em thì chịu đựng. Chiều nay đang ở nhà thì thấy anh nhắn tin trên google. Thắc mắc: quái, ở nhà với mình cả ngày có nói chuyện câu nào đâu mà sao vừa ra khỏi nhà tới trg đc 1 tiếng đã thấy nhắn tin. Nghi nghi. Đầu tiên là mấy câu như "đi ra khỏi nhà rồi mới bắt đầu nhớ" ..., sau đó thì là "nhóm business của anh đang liên hệ với mấy người đang học TN ở VN, có 1 chị phó phòng (nào đó) hỏi nếu tham gia vào nhóm business này thì sẽ đc những gì ngoài việc nâng cao trình độ TN và hỏi anh viết 1 văn bản cụ thể có đc ko. Em nghĩ hộ anh xem viết thế nào đc ko". Hóa ra là về việc này đấy =.=
Tối, thấy em buồn, anh mới nói chuyện. Anh hỏi em có chuyện ji. Em bảo ko có ji, chỉ là dạo này mình ít nói chuyện quá. Anh hiểu ngày vấn đề, vì trc đó ko dưới 1 lần đã nói chuyện này rồi. Anh bảo "anh ko biết làm sao cho cân bằng cả việc học, việc làm web và em", "em phải thay đổi cách suy nghĩ đi, đừng suy nghĩ tiêu cực, khi hoàn cảnh thay đổi thì mình ko nên đi theo kiểu cũ nữa (ý là lúc nào cũng chat)". Em bảo "khi hoàn cảnh thay đổi thì con người cũng fai thay đổi sao". Anh bảo "ý anh ko fai thế, blah blah... sao em ko nghĩ ji cho tâm trạng của anh vậy". "Nếu em ko nghĩ cho tâm trạng của anh thì em đã chẳng chịu đựng, và làm trang web cùng anh. Nếu anh nghĩ tới tâm trạng của em thì anh đã ko nói câu đấy". "Em đi ngủ đi".

4:22 sáng, chưa ngủ đc, viết blog

sabato 20 agosto 2011


Mới ở với anh có 3 ngày thôi mà em đã ghét phải quay về với cuộc sống bt này. Ghét về nhà chỉ có 1 mình, ghét phải ăn cơm 1 mình, ghét phải ngủ 1 mình, ghét không đc nhìn thấy anh.
Mặc dù em biết cái gọi là mong muốn ngày nào cũng được nhìn thấy anh, ngủ với anh, chăm lo cho anh, được anh chiều chẳng khác gì 2 người sống chung, nhưng quả thực là em muốn được như thế. Cứ nhìn vào cái sự thực 2 người sống xa nhau cả 6oo km, 1 năm gặp nhau đc có vài lần, và cái nghịch cảnh đấy phải kéo dài ít nhất 2 năm rưỡi nữa mà em muốn khóc.

Có những lúc anh làm em giận, làm em khóc, làm em suy nghĩ nhiều, nhưng em cũng xin lỗi vì đã làm anh buồn, làm anh thêm lo lắng khi trong đầu anh bận rộn bao nhiêu thứ việc, em xin lỗi vì đã nhiều lúc không chú ý đến cảm xúc của anh mà chỉ ích kỉ lo giận dỗi. Lần này gặp anh, em vui lên nhiều lắm. Vì em cảm nhận được mình thực sự đã yêu và được yêu, khi mình nằm tâm sự đến tận 3h sáng, lúc thấy rằng anh đang ghen khi có thằng léng phéng gọi điện tán em và anh bảo anh sợ mất em, khi anh nằm xoa lưng cho e cả buổi tối mà chẳng biết có phải dù mỏi tay mà anh vẫn cố chỉ vì em bảo em thích được xoa lưng, và khi bỗng dưng anh nhìn em cười mỉm 1 cái không hiểu lí do, ...

Anh à, có người bảo em dại vì em đã quan hệ quá sớm. Nhưng cho đến tận bây giờ em không hề hối hận vì chuyện mình làm, vì em tin rằng em đã may mắn gặp được người tốt như anh, để em có thể tin tưởng trao cho anh tất cả. Và như anh luôn nói: em là của anh.

domenica 17 luglio 2011

Bận --> ít quan tâm
Ko bận --> rất quan tâm

Ko hiểu !!! Bây h đang rất đc quan tâm, ko biết fai làm sao đây !!!

giovedì 7 luglio 2011

Sense of crisis

Omg, one semester is going to finish, and until now I've just started to feel a sense of impending crisis.
What have I done in this semester??? Almost nothing? I have no idea at all.

Remembering last year, I started my university life with eagerness, actively doing many things, volunteer activities, English speaking club, spending more time in the library to study than now ... although it took so much time that I almost had no time for myself.
But from this April, have I been so busy? Completely not busy, but time passed away without noticing me at all. And now I realized that I've become extremely lazy, almost participating in no volunteer activity, studying not so much, entirely not going to the English speaking club ... nothing except from CRYING and thinking about MISCELLANEOUS THINGS =.=

I'm going to apply for a 12man yen per month scholarship, but it seems to be more and more impossible for me while realizing many other people doing many epic things. I never keep pace with them :(((((((((

Tell me what I should do now !!!!

lunedì 4 luglio 2011

when heart pains, tears drop out.

Chui vào đây khóc
:(((((((((((((((((((((((((((

mercoledì 15 giugno 2011

Đã chẩn đoán được bệnh của mình !!!
Cố gắng để ko fai vào trại như 2 nàng kia, bắt đầu bằng đổi nền máy tính sang ảnh thiên nhiên, hạn chế nhắn tin khi ko cần thiết, cố gắng ko skype 24/24, ko khóc lóc, ko nghĩ ngợi linh tinh, đi chơi nhiều hơn, tập trung vào làm việc của mình ...

Process of controlling my mind

martedì 14 giugno 2011

Chán lắm rồi, ghét lắm rồi, mệt lắm rồi, đuối lắm rồi, không chịu nổi nữa rồi .....

Ghét máy tính, ghét skype, ghét điện thoại, ghét tin nhắn, ghét tất cả những phương tiện truyền thông ....

Hik, khóc 1 mình !!!

martedì 31 maggio 2011

You make me happy, you make me laugh, you make me passionate, you keep me looking forward to you, you evoke my fond remembrances. But ... you make me sad, you make me cry, you make me down, you pay more attention at work than me.

You make me depressed, you make me worried, you make me fearful, you make me disappointed.

You share your thinking to me, you tell me all of your plans. You make me show my sentiment, you make me bare my heart, you understand me

But you still make me feel ... like that

sabato 28 maggio 2011


Today is Hoa's birthday. It reminds me about my two birthdays since I came to Japan. The first year, when I still lived with friends, 7 people in one house, we celebrated every member's birthday party. There were always our favorite ice-cream, green soybeans and some drinks, snacks. It's pretty small rare gatherings while everyone was too busy with study and one's own part time job. On my birthday, after school I went for part time job as usual. In that year, part time jobs seemed to be such an indispensable part of our lives that almost no one took a holiday even on birthday or new year's day. But to me, it's a little unfortunate that I had to work all day from 1 p.m to 12h. Not only did the hard work make me exhausted and disgusted but also the thinking that my birthday wasn't remembered, led a terribly grief mood.I even couldn't receive my parents' call at late because of working. I cried secretly without letting the others notice. Though my boss finally knew it's my birthday and bought me a lot of confections, and despite the simple birthday party made by my friends at midnight, my mood couldn't cheer up at all. Such an unforgettable birthday in my life!
The second year, I started living alone, no friends nearby, which made me a little afraid that I had to spend my birthday alone, or at best only talking with my parents and chatting with someone on internet. But Huyen came, surprisingly, making it happier and more enjoyable, warmly and mildly. And I had Hoa make me a birthday cake by herself, the same as the previous year, cutely and appetizingly, even though I could only enjoy it by eyes ^.^ But the important thing is that having such lovely friends is the most precious present I have ever received from God.
Then, this year, who am I spending my birthday with? Maybe it's too early to talk about October's story, but I'm still wondering. I don't need a big one that much many people come and stir up. I just need someone special, only one, on my special day. Is it an excessive claim?

lunedì 7 febbraio 2011

My head !!!!

Dao nay` dau` minh` cu' tang tang >_< Quen du thu' viec, muon' cau' voi' bao nhieu nguoi` va` cung lam` nhieu` nguoi` muon' cau' voi' minh`. Di lam` quen viec, lam` chi quan li' buc minh`. Muon ao' dai` cua chi Chihiro de mac di Tet o lanh su quan', ma` luc' di ve` chi thay' moi ao', con` quan` ko biet' vut' hay bo quen o xo' nao` roi`. Hik, xau' ho chet', hok biet' an noi' the' nao` voi' chi Chihiro day. Hom nay hen Huyen` va` Phuong di an course mien~ fi' ma` lai quen the o nha` .... Oi, cai' dau` minh` >_<
Di hoc, di thi, di lam`, viec nha`, hoa' don, ho` so .... du thu' viec 1 minh` lam` vat mat, muon' dien len day ma` suot' ngay` bi nho` va. May' ong chet' tiet kia, nguoi` thi` nho` tai nhac, nguoi` thi` nho` dan di dang ki' hoc tieng' Nhat, nguoi` thi` nho` tim` hieu giup' xem cai' nay` cai' kia. Cay co' nguoi biet' tieng' Nhat nen chang chiu tu lam`, toan` nho` voi' cha va. Ko lam` thi` can nhan`, noi' nay` noi' no. Lam` giup' cho 1 lan` thi` lai nho` tiep'. Phien` phuc', dau dau`, buc minh`, kho' chiu


Than gui Mai Hoa
Hom nay 1 ngay` troi` ko mua, ko qua' lanh, nhung u am'. Ko biet' co' fai vi` toi' qua goi dau` muon ma` ko say' toc' nen ca ngay` hom nay dau dau` ko nua. Ma` ko chi dau dau`, ca nguoi`, ca dau` nhu nang triu. Gap ban be` co' gang' cuoi` that tuoi, noi' chuyen co' to ra vui ve ma` trong long` thi` :(
Di thi mon kinh te' vi~ mo, hoc roi` ma` dau` oc' trong' rong, bo mat' 1/4 ko lam` dc :(
Chi biet' Hoa buon`. Va` chi cam giac' nhu tam trang chi ca ngay hom nay giong' nhu Hoa vay. Co' len Hoa oi, hay tiep' tuc song' lam` sao cho me em luon yen long` nhe' ^_^ Chi sap' ve` roi`


Hom nay buon`, muon' noi' chuyen voi' 1 ai do' ma` ko biet' ai do' di dau mat' roi`. Bao nhieu tin, bao nhieu chuyen xay ra trong 1 ngay`, muon' ke het' ma` ko thay' onl. May' hom trc ngay` nao` cung chat, ngay` nao` cung nhan' tin, ma` dung' cai' hom minh` can` nguoi` tam su thi` chang thay' dau nua. Minh` biet' la` hinh` nhu ai do' day' cung gap chuyen ji ay', nhung ko onl, ko ke thi` lam` sao ma` biet' dc day >_<

Buon`, tam su voi' cai' blog vay.