mercoledì 28 settembre 2011

Bức xúc

Trong hè, lao đầu đi làm như điên. 8 ngày liền ko nghỉ buổi nào, t7, CN thì làm cả trưa lẫn tối thì chớ lại là 2 ngày bận nhất. Tối CN vác xác về nhà, mặt đơ như lá chuối, miệng ko nhoẻn đc 1 nụ cười nữa là mở mồm ra nói, trc khi vào tắm còn ngồi khụy xuống đất 1 lúc lâu. Chỉ kịp nói với anh vài câu như "em mệt", "người em đau", rồi chỉ nhìn anh và chờ đợi mấy câu an ủi, chia sẻ. Nhưng mà ... anh cứ tập trung vào làm trang web mà chẳng nhìn em, nói với em mà ko thấy em đáp lại, quay ra nhìn em thì chỉ thấy 1 cái mẹt ngẩn tò tè, vô cảm giác, cứ nhìn anh chằm chằm. Thế là anh cáu, anh bảo "em bị sao thế!", "anh ko thik bị nhìn như thế". Rồi anh tắt bụp cái skype đi, để lại em 1 mình khóc cả đêm, đã mệt thì chớ mà ko ngủ đc. Hôm sau nói chuyện lại, em chờ đợi 1 câu xin lỗi, hoặc ít ra là 1 câu hỏi hôm qua em có chuyện ji. Nhưng vẫn khuôn mặt lạnh lùng và giọng nói thờ ơ đấy. Em mới bắt đầu giải thik hôm qua em mệt tới độ ko nói đc như thế nào. Anh lại bảo tại em ko nói, anh ko biết.

Anh bắt đầu chính thức làm trang web mới. Bận. Cả ngày ngồi ôm máy tính, chẳng nói chuyện đc với em câu nào. Em buồn. Anh hỏi. Em nói. Anh bảo thông cảm cho anh. Em thấy mình tội lỗi vì anh đã nhiều việc phải nghĩ lại còn gây rắc rối cho anh. Em bắt đầu làm trang web cùng anh.
Đến hôm nay 1 tuần rồi vẫn thế, anh vẫn bận với trang web, em thì chịu đựng. Chiều nay đang ở nhà thì thấy anh nhắn tin trên google. Thắc mắc: quái, ở nhà với mình cả ngày có nói chuyện câu nào đâu mà sao vừa ra khỏi nhà tới trg đc 1 tiếng đã thấy nhắn tin. Nghi nghi. Đầu tiên là mấy câu như "đi ra khỏi nhà rồi mới bắt đầu nhớ" ..., sau đó thì là "nhóm business của anh đang liên hệ với mấy người đang học TN ở VN, có 1 chị phó phòng (nào đó) hỏi nếu tham gia vào nhóm business này thì sẽ đc những gì ngoài việc nâng cao trình độ TN và hỏi anh viết 1 văn bản cụ thể có đc ko. Em nghĩ hộ anh xem viết thế nào đc ko". Hóa ra là về việc này đấy =.=
Tối, thấy em buồn, anh mới nói chuyện. Anh hỏi em có chuyện ji. Em bảo ko có ji, chỉ là dạo này mình ít nói chuyện quá. Anh hiểu ngày vấn đề, vì trc đó ko dưới 1 lần đã nói chuyện này rồi. Anh bảo "anh ko biết làm sao cho cân bằng cả việc học, việc làm web và em", "em phải thay đổi cách suy nghĩ đi, đừng suy nghĩ tiêu cực, khi hoàn cảnh thay đổi thì mình ko nên đi theo kiểu cũ nữa (ý là lúc nào cũng chat)". Em bảo "khi hoàn cảnh thay đổi thì con người cũng fai thay đổi sao". Anh bảo "ý anh ko fai thế, blah blah... sao em ko nghĩ ji cho tâm trạng của anh vậy". "Nếu em ko nghĩ cho tâm trạng của anh thì em đã chẳng chịu đựng, và làm trang web cùng anh. Nếu anh nghĩ tới tâm trạng của em thì anh đã ko nói câu đấy". "Em đi ngủ đi".

4:22 sáng, chưa ngủ đc, viết blog

2 commenti:

  1. Đây là một trong những chuyện e đã nói với từ ngay khi c bđầu mối quan hệ này. E ko muốn nói đi nói lại làm j cả. E chỉ nhắc c hai điều: một ng đàn ông mà chỉ chăm chăm vào sự nghiệp, đưa sự nghiệp lên ưu tiên hàng đầu thì tất cả những chuyện khác chỉ là OPTIONAL, bao gồm chuyện tình cảm; và chị đừng mong sẽ thay đổi đc ai, tính cách của con ng sẽ luôn là như thế, nếu chấp nhận đc thì chấp nhận, còn ko thì chính những cái sự..."lăn tăn" đấy sẽ là nguyên nhân đổ vỡ.
    E nói thế thôi, c suy nghĩ kĩ đi, về những điều e nói í, ko phải những cái sự phiền muộn kia đâu!
    p/s: đi làm ít thôi, làm lắm nhiều tiền rồi lại chăm chăm xuống tokyo làm cái vẹo j. Liệu hồn!

    RispondiElimina
  2. chẳng biết cmt lại như thế nào. Em cũng bảo chị suy nghĩ lại chuyện tình cảm của mình mấy lần rồi mà dường như là chị ko muốn nghĩ lại. Chị làm cái ji, xử sự cái ji cũng toàn theo cảm xúc tự nhiên hết. Nhưng sự thật là từ khi quen a V thì chị học hành chểnh mảng, buồn nhiều, khóc nhiều, cứ như đang tự làm khổ mình ấy. Thế nên cũng đang muốn suy nghĩ lại đây
    P/S: tính số giờ đi làm thêm như thế đối với hs ĐH cũng chẳng fai quá nhiều đâu, bọn Nhật cũng đi làm như điên. Với lại hè mà, vào trong năm đi làm ít rồi

    RispondiElimina